
Trong câu chuyện sáng tạo Trái Đất của Sáng Thế Ký chương 1 và chương 2, quá trình tạo hóa diễn ra trong bảy giai đoạn, được Kinh Thánh gọi là bảy “ngày”. Về ngày thứ sáu, sách Sáng Thế Ký nói sau:
24Elohim [Ðức Chúa Trời] phán, “Ðất phải sinh các sinh vật tùy theo loại; các súc vật, các sinh vật bò sát mặt đất, và các thú rừng trên đất tùy theo loại”, thì có như vậy. 25Elohim dựng nên các thú rừng trên đất tùy theo loại, các súc vật tùy theo loại, và mọi sinh vật bò sát mặt đất tùy theo loại. Elohim thấy điều đó là tốt đẹp.
26Elohim phán, “Chúng Ta hãy dựng nên loài người theo hình ảnh Chúng Ta, và theo hình dạng Chúng Ta, để chúng quản trị các cá biển, các chim trời, các súc vật, các thú rừng trên đất, và mọi sinh vật bò sát mặt đất”. 27Vậy Elohim dựng nên loài người theo hình ảnh Ngài. Ngài dựng nên loài người theo hình ảnh Elohim. Ngài dựng nên người có giới tính nam và nữ. 28Elohim ban phước cho họ. Ngài phán với họ, “Hãy sinh sôi nảy nở cho nhiều, hãy làm cho loài người đầy dẫy khắp đất, và hãy chế ngự nó. Hãy quản trị cá biển, chim trời, và mọi sinh vật di động trên đất”. 29Elohim phán, “Này, Ta ban cho các ngươi mọi thứ thảo mộc có hạt giống trên mặt đất, mọi thứ cây ra trái và có hạt giống; các ngươi sẽ dùng chúng làm thức ăn. 30Còn mọi thú vật trên đất, mọi loài chim trên trời, và mọi sinh vật bò sát mặt đất, tức mọi loài có sinh khí, Ta ban cho chúng mọi thứ cây cỏ xanh tươi làm thức ăn”, thì có như vậy. 31Elohim thấy mọi việc Ngài đã làm đều rất tốt đẹp. Vậy có hoàng hôn và bình minh – ngày thứ sáu.
(Sáng Thế Ký 1:24-31, Kinh Thánh Bản dịch 2011).
Hãy chú ý rằng Elohim đã dựng nên loài người ở câu 27, theo hình ảnh của Elohim. (Elohim là tiếng Do Thái, có nghĩa là “các vị thiên thần” (số nhiều), thường được dịch là “Đức Chúa Trời”).
Sang chương 2, chúng ta đọc:
1 Ấy vậy công cuộc tạo dựng trời, đất, và muôn loài thọ tạo đã hoàn tất. 2 Ðến ngày thứ bảy Ðức Chúa Trời hoàn tất công việc Ngài đã làm, và ngày thứ bảy Ngài nghỉ, không làm mọi việc Ngài đã làm. 3 Ðức Chúa Trời ban phước cho ngày thứ bảy và biệt riêng ngày ấy ra thánh, vì trong ngày đó Ðức Chúa Trời nghỉ, không làm những việc Ngài đã làm trong cuộc sáng tạo. 4a Ấy là gốc tích của trời và đất khi chúng được dựng nên.
4b Trong ngày Jehovah Elohim dựng nên trời và đất – 5 trước khi cây cối ngoài đồng có trên mặt đất và trước khi rau cỏ ngoài đồng mọc lên, vì Jehovah Elohim chưa ban mưa xuống đất, và cũng chưa có loài người để canh tác trên mặt đất, 6 nhưng có hơi nước từ dưới đất bốc lên và thấm nhuần khắp mặt đất – 7 Jehovah Elohim dùng bụi đất nắn nên con người, rồi hà sinh khí vào lỗ mũi, con người trở nên một sinh vật có linh hồn [Nephesh Chaiah].
(Sáng Thế Ký 2:1-7, Kinh Thánh Bản dịch 2011)
Ở câu thứ 7 của chương 2 chúng ta thấy rằng Jehovah Elohim thổi sinh khí vào lỗ mũi, làm cho con người trở thành linh hồn sống (Tiếng Do Thái: Nephesh Chaiah).
Về hai đoạn Kinh Thánh ở trên, Samael Aun Weor giải thích như sau:
Hạt Giống Trí Tuệ phải nảy mầm trong chúng ta. Ánh sáng tâm linh phải chiếu rọi chúng ta. Mặt Trời Tâm Linh phải cho chúng ta sự sống cho đến tận cuối cùng, sau khi đã nỗ lực thực hành phép luyện kim đan, đã loại bỏ được các cấu trúc tâm linh hạ cấp, đã thuần hóa những con “cá” và “thú vật” ở bên trong, sau khi đã trở thành vua và chúa của những thú vật này cho đến ngày chúng bị tiêu diệt. Sau đó, vào ngày thứ sáu của Sáng thế, con người xuất hiện với hình ảnh và dáng dấp giống như các vị Thần.
Nhưng vì lý do này mà họ vẫn chưa phải là một linh hồn sống. Con người được tạo ra vào ngày thứ sáu chỉ có hình ảnh và dáng dấp giống các vị Thần, nhưng họ không phải là một linh hồn sống. Linh hồn sống là con người của ngày thứ bảy. Đó là thực sự là một linh hồn sống, một con người mang trong mình những đặc tính thần thánh của một con người siêu việt, một bậc thầy Phục Sinh. Sáng Thế Ký đã chỉ rõ về điều này trong chương thứ hai.
(Samael Aun Weor – Dòng Âm thanh).
Bài viết liên quan: