Tôi tên là ‘Đạo Quân’ (Mác 5:1-20)

Ảnh minh hoạ từ thánh đường Sant’Apollinare Nuovo ở Ravenna, Ý

Thầy Samael Aun Weor hay đề cập đến câu chuyện dưới này khi nói về cái Tôi đa nguyên. Thầy ví cái Tôi với một quân đoàn các con quỷ, giống như câu chuyện về chúa Giê-su được ghi lại trong kinh thánh:

1Sau đó họ đến bờ biển bên kia, vào miền Ghê-ra-sê-nê. 2Vừa khi Ngài bước ra khỏi thuyền, một người bị tà linh ô uế nhập từ nghĩa địa ra đón Ngài. 3Ông sống giữa các mồ mả. Không ai có thể kiềm chế ông, ngay cả xiềng xích cũng vô dụng đối với ông, 4vì ông thường bị cùm và bị xiềng, nhưng ông đã bứt xiềng và bẻ cùm, và không ai đủ sức để chế ngự ông. 5Ngày đêm ông ở giữa các mồ mả và trên núi; ông thường gào rú và lấy đá đập vào mình. 6Khi thấy Ðức Chúa Jesus ở đàng xa, ông chạy đến, sấp mình xuống trước mặt Ngài, 7và nói lớn tiếng, “Lạy Ðức Chúa Jesus, Con Ðức Chúa Trời Tối Cao, Ngài định làm gì với tôi? Tôi nhân danh Ðức Chúa Trời van xin Ngài đừng hành hạ tôi.” 8Số là Ngài đã nói với ông, “Hỡi tà linh ô uế, hãy ra khỏi người nầy.” 
9Ngài hỏi ông, “Ngươi tên chi?”
 Ông đáp, “Tôi tên là ‘Ðạo quân,’ vì chúng tôi rất đông.” 10Rồi ông cứ lải nhải van xin Ngài đừng đuổi chúng ra khỏi miền đó.
11Khi ấy gần đó có một bầy heo thật đông đang ăn trên triền núi. 12Chúng van nài, “Xin sai chúng tôi đến với bầy heo để chúng tôi có thể nhập vào chúng.” 13Ngài cho phép. Bầy quỷ ô uế xuất ra khỏi người ấy và nhập vào bầy heo. Bầy heo từ trên triền núi cùng nhau lao mình xuống biển. Có khoảng hai ngàn con heo chết chìm dưới biển.
14Thấy vậy những người chăn heo bỏ chạy và thuật chuyện ấy khắp thành và các làng xung quanh. Người ta đổ xô nhau đến xem việc đã xảy ra. 15Khi họ đến gặp Ðức Chúa Jesus và thấy người bị quỷ ám, tức người vốn đã bị bầy quỷ ‘đạo quân’ ám nhập, ngồi đó, ăn mặc đàng hoàng, và đầu óc tỉnh táo, họ phát sợ. 16Những người chứng kiến việc ấy thuật lại cho họ những gì đã xảy đến cho người bị quỷ ám và bầy heo. 17Họ liền nài xin Ngài rời khỏi địa phương của họ.
18Ðang khi Ngài xuống thuyền, người vốn bị quỷ ám đến xin Ngài cho ông đi theo Ngài, 19nhưng Ngài không cho. Ngài bảo ông, “Hãy đi về nhà ngươi, về với bà con chòm xóm của ngươi, thuật lại mọi việc lớn lao Chúa đã làm cho ngươi, và cho họ biết Ngài đã thương xót ngươi thế nào.” 20Ông đi về và bắt đầu rao truyền khắp miền Ðê-ca-pô-li những việc lớn lao mà Ðức Chúa Jesus đã làm cho ông, và ai nghe qua đều lấy làm lạ.

(Mác 5:1-20, Kinh Thánh Bản Dịch 2011)

Thầy Samael Aun Weor giải thích:

Người ta nói rằng tâm trí của chúng ta là một đơn vị duy nhất. Những người theo trường phái Gnosis khẳng định rằng chúng ta có nhiều tâm trí. Mỗi một bóng ma của cái Tôi đa nguyên đều có tâm trí của riêng nó. Cái tôi hôn và kính yêu người phụ nữ yêu mến bị thay thế bởi một cái tôi khác ghét cô ấy. Để yêu, mỗi người phải tồn tại. Con người [đích thực] thì chưa tồn tại. Những người chưa hiện thân được tâm hồn đều chưa tồn tại. Con người vẫn chưa thực sự tồn tại. Một quân đoàn các con quỷ thốt ra những lời qua miệng của một người: những con quỷ thề yêu, những con quỷ bỏ rơi người yêu, những con quỷ căm ghét, những con quỷ ghen tuông, giận dữ, bực bội, v.v.

Trong nhà của anh em đang theo Gnosis, phải chỉ có tình yêu và trí tuệ ngự trị. Quả thật, loài người nhầm lẫn giữa tình yêu với dục vọng và dục vọng với tình yêu. Chỉ những linh hồn vĩ đại mới có thể yêu và biết cách yêu. Ở Eden, những người đàn ông hoàn hảo yêu những người phụ nữ tuyệt vời không thể tả. Để yêu, người ta phải tồn tại. Những người đã hiện thân tâm hồn của họ mới biết cách yêu thực sự. Cái Tôi không biết yêu. Cái Tôi quỷ quái mà hôm nay thề yêu, bị thay thế bởi một cái Tôi quỷ quái khác cảm thấy không muốn yêu. Chúng ta biết rằng cái tôi là số nhiều rồi. Cái tôi số nhiều thực sự là một quân đoàn. Tất cả các cái tôi liên tiếp nhau mãi mãi sống trong một cuộc đấu tranh.

Tuy nhiên, con thú vật trí năng bị gọi nhầm là con người chỉ có mỗi Tinh chất được hiện thân [trong người]. [Tinh chất là] một phần nhỏ của tâm hồn con người được gọi là Phật tính. [Phật tính] biết cách yêu. Cái Tôi không biết yêu. Chúng ta phải tha thứ cho những khiếm khuyết của người yêu bởi vì những khiếm khuyết đó là [xuất phát] từ cái tôi. Tình yêu không phải là điều đáng trách. Người đáng trách nhất là cái tôi. Ngôi nhà của những điểm đạo đồ Gnosis phải có một nền tảng của hạnh phúc, âm nhạc và những nụ hôn không thể tả. Vũ điệu, tình yêu và niềm vui yêu thương củng cố phôi thai của tâm hồn mà đứa trẻ có ở bên trong. Đây là cách những ngôi nhà của điểm đạo đồ Gnosis là một thiên đường đích thực của Tình yêu và Trí tuệ.

(Samael Aun Weor – Hôn Nhân Hoàn Hảo – Chương 8)

Sáng Thế Ký nói rằng khi Đức Elohim tạo ra ánh sáng Ngài đã nói: “Phải có ánh sáng’, thì có ánh sáng”. Và Ngài chia tách ánh sáng khỏi bóng tối. Sáng Thế Ký đang đề cập đến bóng tối nào ở đây? Đó chính là bóng tối trong mỗi người chúng ta, bên trong hòn đá triết học. Nhưng, bóng tối đó thuộc loại gì? Bóng tối đó được cấu thành bởi các cấu trúc tâm lý phi nhân tính. Các cấu trúc này nhân cách hóa các khiếm khuyết tâm lý của chúng ta: thù hận, tham lam, dục vọng, đố kỵ, kiêu căng, lười biếng, tham ăn, v.v. Ở đây thầy mới chỉ nêu ra bảy đại tội, những loại tội lỗi này nhân lên với bảy tội lỗi khác và thêm một số tội khác nữa, và cứ thế chúng là một quân đoàn tội lỗi.

(Samael Aun Weor – Dòng Âm Thanh)

Leave a Reply