Hỏi đáp về xuất hồn

✏ Tác giả: Samael Aun Weor, 📖 Yoga Giấc mơ

Tiêu đề bản gốc: Preguntas y Respuestas Metafísicas

Học trò: Thưa thầy, hệ mặt trời của chúng ta có bao nhiêu hành tinh?

Thầy Samael Aun Weor: Có mười ba hành tinh, bao gồm: Trái Đất là một; Sao Thuỷ là hai; Sao Kim là ba; Mặt Trời là bốn; Sao Hỏa là năm; Sao Mộc là sáu; Sao Thổ là bảy; Sao Thiên Vương là tám; Sao Hải Vương là chín; sao Điêm Vương là mười; Vulcan là mười một; Persephone là mười hai; Clarion là mười ba. Có mười ba hành tinh, mười ba thế giới. Đó là lý do tại sao chúng ta nói về mười ba thiên đường của Anahuac. Mười ba thiên đường đã được biết đến trong Tenochtitlan vĩ đại.

Học trò: Chủng tộc Aryan có thể đạt đến trình độ văn hóa nào thưa thầy, so với người Lemuria hay Atlantis chẳng hạn?

Thầy Samael Aun Weor: Tôi ước gì chúng ta đã đạt đến trình độ thậm chí còn cao hơn so với người Atlantis hoặc Lemuria. Trên thực tế, chủng tộc Aryan yêu quý của chúng ta lại là suy thoái nhất trong tất cả các chủng tộc.

Học trò: Trong số năm chủng tộc ư?

Thầy Samael Aun Weor: Đúng vậy, trong số năm chủng tộc gốc đã từng tồn tại, chủng suy thoái nhất là chủng tộc hiện nay.

Học trò: Chủng tộc gốc Aryan ư?

Thầy Samael Aun Weor: Loài người hiện tại là chủng tộc thứ năm, là chủng tộc của chúng ta. Chúng ta là người Aryan. Và chủng tộc Aryan chúng ta chưa bao giờ có một nền văn minh tuyệt diệu như của người Atlantis từng có; ta cũng chưa bao giờ có một nền văn minh như của người Lemuria. Vì vậy, đây là chủng tộc man rợ nhất, suy thoái nhất.

Học trò: Thưa thầy, tại sao thầy chưa bao giờ du hành ra khỏi hành tinh trái đất?

Thầy Samael Aun Weor: Chà, với cơ thể vật lý này và ra khỏi hành tinh trái đất thì thầy chưa; nhưng thầy đã du hành bên ngoài cơ thể vật chất, bởi vì có những cách khác để du hành.

Học trò: Xin thứ lỗi cho câu hỏi của con, làm thế nào mà thầy có được hiểu biết rộng như vậy về các hành tinh khác? Về cuộc sống của họ, cộng đồng của họ, cách sống của họ?

Thầy Samael Aun Weor: Đó là lý do tại sao thầy nói với các con: Thầy chưa du hành trong cơ thể vật chất, nhưng thầy đã du hành với cơ thể cảm xúc. Bởi vì cơ thể cảm xúc là một cơ thể tuyệt vời, và khi ta học cách rút cơ thể đó ra từ bên trong hệ thần kinh giao cảm vĩ đại, thì ta có thể sử dụng nó để du hành đến các hành tinh khác một cách có ý thức và tích cực. Với cơ thể đó, thầy có thể đi đến bất kỳ hành tinh nào trong hệ mặt trời. Và thầy được phép du hành khắp thiên hà; nhưng thầy chỉ có thể đến tận hệ mặt trời trung ương, là Sao Thiên Lang. Thầy đã thử đi quá Sao Thiên Lang bằng cơ thể cảm xúc, nhưng người ta không cho phép; bất cứ khi nào thầy thử họ đều bắt thầy quay lại Sao Thiên Lang. Sao Thiên Lang là thủ đô của thiên hà này; toàn bộ dải ngân hà quay xung quanh mặt trời Sao Thiên Lang. Thầy biết Sao Thiên Lang… Và nếu con học được cách du hành bên ngoài cơ thể vật chất, con sẽ biết nó phi thường như thế nào. Bên ngoài cơ thể vật chất, với cơ thể cảm xúc, người ta có thể du hành đến bất kỳ hành tinh nào giữa các vì sao.

Học trò: Sao Thiên Lang có phải là mặt trời chiếu sáng cho chúng ta không, thưa thầy?

Thầy Samael Aun Weor: Sao Thiên Lang là trung tâm của thiên hà này.

Học trò: Là trung tâm của dải ngân hà ư?

Thầy Samael Aun Weor: Phải, Ngân Hà có hàng tỷ hành tinh; nhưng Sao Thiên Lang là một hệ mặt trời khổng lồ, đồ sộ; nó chính là trọng tâm của toàn bộ thiên hà. Hãy nghĩ xem Sao Thiên Lang phải lớn cỡ nào để trở thành trọng tâm của toàn bộ thiên hà. Nó là một “con quái vật khổng lồ” của vũ trụ, và quay quanh Sao Thiên Lang là một mặt trăng đặc hơn chì đến năm nghìn lần. Mặt trăng đó rất lớn, lớn gấp hàng nghìn lần trái đất; đặc hơn chì gấp năm nghìn lần. Từ mặt trời trung ương Sao Thiên Lang, các bức xạ phát ra có thể chạm đến được tất cả các thiên đường tối cao của thiên hà này; và từ mặt trăng đen đậm đặc quay quanh Sao Thiên Lang đó, các bức xạ phát ra được hấp thu bởi mọi cõi địa ngục hạ cấp của thiên hà vĩ đại trong dải Ngân Hà này.

Học trò: Có phải những cuộc du hành trong cõi cảm xúc này luôn diễn ra, được thực hiện hoặc đạt được khi cơ thể ở trong trạng thái thư giãn?

Thầy Samael Aun Weor: Đúng vậy, việc du hành trong cõi cảm xúc được thực hiện khi cơ thể vật chất đang ngủ, nhưng con phải biết cách chủ động rời khỏi cơ thể vật chất. Chỉ cần tập trung một chút là con có thể học được, đúng không? Có nhiều phương pháp để xuất hồn với cơ thể cảm xúc. Ví dụ, một trong những phương pháp đó là quan sát (trong một khoảng thời gian nhất định) trạng thái chuyển giao giữa thức và ngủ. Nếu chuyên tâm quan sát trạng thái chuyển giao đó thì ta sẽ khám phá ra “cánh cửa thoát hiểm”. Ta phải làm vậy trong một thời gian, vì khi biết được “cánh cửa thoát hiểm” đó rồi thì có thể chủ động thoát ra ngoài qua “cánh cửa” đó.

Để có hiệu quả thì con sẽ phải hoàn toàn thư giãn cơ thể của mình: tay, chân, toàn bộ cơ thể nói chung đều phải được thư giãn, sao cho không còn cơ bắp nào bị căng thẳng. Sau đó, con sẽ phải niệm một mantra. “Mantra” là từ tiếng Phạn, có nghĩa là “cầu thần chú”. Ví dụ, từ “Pharaon” được sử dụng trong việc xuất hồn; nhưng con phải chia từ đó thành ba âm tiết: PHA-RA-ÔN. Chúng ta phải tập trung vào cầu chú đó, vào lúc cơ thể được thư giãn và chủ động chìm vào giấc ngủ. Sau đó, ban đầu con phải rất nhẹ nhàng rút chân ra khỏi giường. Khi làm như thế, con không được đồng nhất mình với cơ thể vật chất mà phải cảm nhận bản thân trong tâm linh, như thể mình là hơi nước, không bị đồng nhất với cơ thể vật chất. Tất nhiên, khi rút chân ra, hãy chắc chắn là mình đang rút ra đôi chân của cơ thể cảm xúc. Đôi chân này phải thoát khỏi cơ thể thực sự và đặt trên sàn nhà. Tiếp đó, hãy nhẹ nhàng ngồi dậy, nhưng khi làm như vậy con phải cảm thấy mình là tâm linh. Và rồi đứng lên, trong lúc đó vẫn cảm thấy mình là tâm linh; rồi nhìn xem còn lại gì trên giường. Khi nhìn lại, con sẽ thấy cơ thể mình ở đó, đang nằm trên giường. Thử nghiệm này làm cho nhiều người sợ hãi, họ hoảng sợ, và…

Học trò: Chúng ta có thể nhìn được cơ thể mình đang nằm ngủ và thư giãn đúng không thầy?

Thầy Samael Aun Weor: Chúng ta nhìn được cơ thể mình trong tư thế trước khi thoát khỏi nó. Nếu con rời khỏi cơ thể trong khi nằm, con sẽ thấy cơ thể đó đang nằm. Giống như khi con ra khỏi xe hơi rồi đứng từ ngoài để nhìn vào xem trên đường có cái gì thì đương nhiên là có chiếc xe. Tương tự như thế, nếu con rời khỏi cơ thể và nhìn lại xem trên giường có cái gì thì con sẽ thấy cơ thể của mình. Hiển nhiên là như thế. Khi đã thoát ra khỏi cơ thể, chúng ta có khả năng du hành đến bất cứ nơi nào mình muốn, thậm chí có thể bay lên tầng khí quyển và đi đến bất kỳ hành tinh nào trong hệ mặt trời. Đây là một trải nghiệm rất thú vị.

Ảnh số 16 trong bộ bức tranh “Bài Ca của Linh Hồn” bởi Louis Janmot, 1854

Học trò: Việc này được thực hiện trong tâm trí, mà không cần tính đến tốc độ hoặc thời gian? Nghĩa là, ta mất đi khái niệm về thời gian và không gian, có phải thế không thầy?

Thầy Samael Aun Weor: Chà, đây không phải một cuộc du hành ở cõi lý trí, du hành ở cõi lý trí sẽ khác! Thầy không nói về du hành lý trí, mà là về du hành trong cõi cảm xúc. Du hành trong cơ thể cảm xúc là một cuộc du hành rất thú vị. Tất cả những điều thầy đang giải thích cho thấy kỹ thuật giúp chúng ta làm được việc gọi là “xuất hồn”, tức là chủ động rời khỏi cơ thể, là rất đơn giản. Tuy nhiên, những gì thầy đang nói phải được diễn ra thành hành động, chúng ta không làm trong tâm trí, mà là hành động: nếu thầy bảo con rút chân ra thì con phải rút chân ra; nếu thầy bảo con ngồi xuống thì con phải ngồi xuống; và nếu thầy bảo con đứng lên, con cũng phải làm thế.

Học trò: Việc này giống như học lái xe vậy, cần phải lên xe và lái thì mới biết được.

Thầy Samael Aun Weor: Rõ ràng là như vậy: phải hành động, hành động!

Học trò: Có phải sẽ tốt hơn nếu không để cơ thể bị xáo động vào những thời điểm như vậy, thưa thầy?

Thầy Samael Aun Weor: Đúng vậy, cơ thể vật chất không nên bị quấy rầy vào những lúc như vậy. Bởi vì nếu khi con đang thực hiện thử nghiệm (và nếu như con có vợ chẳng hạn), và ngay lúc đó người vợ đến nắm lấy tay con hoặc lắc cánh tay của con như vậy thì tất nhiên ngay lập tức con sẽ quay về cơ thể vật chất của mình trong lúc đang ở giữa chừng cuộc thử nghiệm. Thế nên, hai vợ chồng nên nằm xuống, mỗi người ở một bên giường để thực hành thử nghiệm này. Nếu không như thế thì làm sao thử nghiệm được?

Học trò: Liệu cả hai người có du hành cùng nhau, cùng một lúc được không ạ?

Thầy Samael Aun Weor: Các con có thể làm điều đó khi đã điêu luyện. Ví dụ, thầy và vợ thầy, khi thầy cô muốn xuất hồn, thầy cô sẽ xuất hồn; thầy cô có thể xuất hồn cùng nhau, đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới, hoặc trong vũ trụ. Và nếu thầy cô đang nói chuyện về những gì mình nhìn thấy và nghe được, thầy cô có thể từ từ trở về với cơ thể sau chuyến du hành, thầy cô có thể vừa di chuyển trong vũ trụ vừa nói chuyện rồi nhập vào cơ thể mỗi người. Và ở đây, trong xương, trong thịt, thầy cô tiếp tục cuộc trò chuyện mà không bị gián đoạn. Nhưng đó là khi con đã tập luyện đến mức điêu luyện rồi, đúng không? Con phải luyện tập.

Học trò: Thầy đã làm như vậy bao nhiêu lần, thưa thầy?

Thầy Samael Aun Weor: Hử? Ừ, việc đó là bình thường, như củ khoai củ hành với con vậy, hoặc như món canh rau, mà món đó rất ngon. Với thầy và vợ thầy thì đó là bình thường, thậm chí còn không bình luận về việc đó nữa, nó bình thường như củ hành củ tỏi với con vậy.

Học trò: Thưa thầy, liệu có nguy cơ bị mắc kẹt ở trên đó luôn không?

Thầy Samael Aun Weor: Gì cơ? Hãy tua chậm hơn cho thầy nghe xem nào.

Học trò: Nguy cơ không trở lại cơ thể vật chất được, thưa thầy.

Thầy Samael Aun Weor: Ở lại đó, phía bên kia ấy hả? Chà, câu hỏi này rất nghiêm trọng, con biết không? Câu hỏi này liên quan đến nghĩa trang.

Học trò: Thưa thầy, trước đây con đã từng luyện tập. Lúc đó con đang đọc cuốn sách của thầy… con đã tập trung cao độ đến mức có thể xuất hồn được bởi vì con nhìn thấy chính mình, con thấy cơ thể của mình, con nhìn thấy chính mình… cơ thể của mình và điều đó làm con sợ… đó là thời điểm bộ phim “The Exorcist” (tựa tiếng Việt: “Thầy trừ tà” hay “Quỷ ám”) được trình chiếu.

[Dịch giả] Dấu “…” ở trên thể hiện những nơi bản ghi âm không nghe rõ.

Thầy Samael Aun Weor: Ồ, con biết không? Mọi người trên trái đất đều sợ như con!

Học trò: Điều đó làm con sợ hãi vì con nhìn thấy chính mình, nhưng rồi con tự nhủ: “chắc là mình đang mơ”. Tuy nhiên con lại ý thức được rằng con đã…

Thầy Samael Aun Weor: 100% tâm lý con người trên trái đất là như vậy! Giống người đàn ông nọ ở Puerto Rico: anh ta phát sóng radio đi khắp nơi rằng anh ta muốn gặp người ngoài hành tinh, muốn họ đến thăm anh ta, và điều đó xảy ra thật. Một ngày nọ, anh ta nghe thấy tiếng động trên mái của trạm phát radio. Anh ta đi lên cầu thang để xem và anh ta nhìn thấy một con tàu khổng lồ ở đó, trên một chiếc giá ba chân bằng thép và một số người ngoài hành tinh đang hướng về phía anh ta, rồi anh ta chạy trốn, la hét khắp đường phố! Con người trái đất là như vậy đấy! Tất cả họ đều như vậy!

Học trò: Con đã từng sợ hãi vì không có khái niệm gì về xuất hồn, con đã không biết… nhưng con đã làm được, con làm được…

Thầy Samael Aun Weor: Con có khả năng làm được, nhưng lại mang tâm lý của một người trần. Vì sao những chuyến xuất hồn đó không làm thầy hề hấn gì?

Học trò: Sẽ đến lúc con được như thầy bây giờ…

Thầy Samael Aun Weor: Đúng, nó rất dễ, việc thoát ra khỏi cơ thể là rất dễ dàng!

Học trò: Với con, vì không biết gì nên con đã nghĩ…những cơ thể…

Thầy Samael Aun Weor: Việc đó rất dễ! con chỉ việc chờ đến lúc chuyển giao giữa thức và ngủ; hãy tiếp tục kiểm tra đi kiểm tra lại xem trạng thái chuyển giao đó đã đến chưa. Khi ta bắt đầu lơ mơ và có những dấu hiệu điển hình của giấc mơ, khi đó hãy nhẹ nhàng đặt chân xuống, ngồi nhẹ nhàng, cảm thấy mình là tâm linh, đứng lên và nhìn lại lần nữa, và nếu con thấy cơ thể ở trên giường thì đó là dấu hiệu cho thấy con đã ở trong cơ thể cảm xúc. Rồi, con chỉ cần ra khỏi cửa, và nếu con muốn lơ lửng trong không trung, con có thể bay lên, và đến một hành tinh khác trong vũ trụ vô tận, v.v.

Học trò: Con có thể cầu khẩn một người đặc biệt nào đó được không, để giúp đỡ con?

Thầy Samael Aun Weor: Chà, ai có thể giúp được chúng ta nhiều hơn Đức Cha bí ẩn? Ta phải cầu xin Đức Cha của mình, người ở nơi bí ẩn, để Ngài đưa ta đến nơi thích hợp nhất.

Học trò: Và đó có phải là mặt trời nơi mà niềm vui của…thực sự được cảm nhận?

Thầy Samael Aun Weor: Điều này phụ thuộc vào từng người. Có những người không hào hứng với bất cứ điều gì.

Học trò: Sự nhiệt tình của họ, sự tò mò của họ có làm thầy hài lòng không, thưa thầy…?

Thầy Samael Aun Weor: Chà, [việc xuất hồn] thiêng liêng hơn nhiều so với một chuyến đi trong cõi vật chất.

Học trò: …

Thầy Samael Aun Weor: Chúng ta ta có thể nổi trên mặt biển hoặc chìm xuống nếu muốn; chúng ta đắm mình trong nước với sự thích thú khoan khoái. Khi đi dạo vòng quanh dưới đáy biển, ta thấy được biết bao nhiêu điều kỳ diệu? Chúng ta cũng có thể tiêu khiển khi chiêm ngưỡng rất nhiều kỳ quan dưới đáy đại dương của sao Kim hay sao Thiên Lang. Những cánh cửa của cõi vô hạn được mở ra trước mắt ta và tất nhiên, đó là một niềm vui phi thường, đó là niềm hạnh phúc bất tận, vô bờ bến.

Học trò: Thật đẹp, đúng không ạ?

Thầy Samael Aun Weor: Đúng vậy.

Học trò: Những kiến thức mà thầy muốn ở mặt trời đó là… làm thế nào mà thầy có được kiến thức đó? Vâng, thầy biết đấy, … làm thế nào để con đến được nơi như vậy? … Làm sao mà thầy biết được nó ở đâu?

Thầy Samael Aun Weor: Ồ, đơn giản là vì có một giác quan ngoại cảm cho phép chúng ta định hướng bản thân mình một cách chính xác.

Học trò: Nhưng khả năng ngoại cảm đó nói gì với chúng ta, thưa thầy?

Thầy Samael Aun Weor: Ở đây (trong cõi vật chất), chúng ta phải dùng la bàn để định hướng, và nếu nó không hoạt động thì người ta sẽ lạc đường. Nhưng ở bên ngoài cơ thể vật chất, có một giác quan ngoại cảm cho phép chúng ta tự định hướng một cách chính xác như làm toán, và giác quan này không bao giờ sai. Vì vậy, du hành bên ngoài cơ thể vật chất là một điều rất thú vị.

Học trò: Chúng ta thực sự hiểu biết về mọi thứ nhiều hơn là mình tưởng, phải không thầy?

Thầy Samael Aun Weor: Bên trong chúng ta có nhiều điều kì diệu, nhưng chúng cần phải được khám phá. Chúng ta phải tìm hiểu bản thân để biết được những điều kì diệu ấy. Thế nên việc học cách chủ động rời khỏi cơ thể là rất đáng giá. Vì ai cũng rời khỏi cơ thể nhưng họ làm việc đó trong trạng thái ngủ mê, mộng mị. Điều thú vị là ở chỗ có thể chủ động rời đi.

Học trò: Nếu vậy, khi người ta đang mơ, có phải họ đang thực sự trải nghiệm những sự kiện đó không, thưa thầy?

Thầy Samael Aun Weor: Đúng thế, nhưng họ vô thức.

Học trò: Đúng là vậy!… phải không ạ?

Thầy Samael Aun Weor: Chà, lúc đó họ vô thức, họ đang ngủ mê. Điều thú vị là ta phải tận dụng thời điểm chuyển giao giữa thức và ngủ, để chủ động rời khỏi cơ thể vật chất. Thú vị là ở chỗ đó: chủ động xuất hồn! Khi ra khỏi cơ thể vật chất, chúng ta cũng có thể nhìn thấy những người thân đã mất từ lâu: họ hàng, bạn bè, anh em của mình, v.v., và chúng ta thấy họ rất sống động. Ta có thể nói chuyện với những người này và mọi thứ, tất cả những người đó đều sống. Bởi vì những người đã khuất, hóa ra họ còn sống hơn cả chúng ta, và khi ta hỏi họ:

– Chẳng phải anh đã qua đời từ lâu rồi sao?

– Không, tôi chưa chết, tôi còn sống. Tại sao anh lại nói tôi đã chết? Tôi còn sống, anh không thấy sao?

Và khi đó chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng. Chẳng phải thế sao? Họ vẫn sống như thể là bất tử vậy! Ta cứ tin rằng họ đã chết, và đây họ vẫn còn sống.

Học trò: Như vậy thì thân xác chết đi và lúc này chỉ giống như ta thay quần áo, có phải không thầy? Bởi vì người đã khuất có một thân xác như thế…

Thầy Samael Aun Weor: Cái đó là… có thể nói rằng như một tấm vải liệm ở đó…

Học trò: …như khi một người cởi bỏ cái quần, cái áo…

Thầy Samael Aun Weor: Bộ “trang phục nho nhỏ” mà người ta để lại là thứ kém quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là tâm linh, là những gì người ta mang trong mình. Có một trường hợp rất thú vị đã xảy ra với chúng tôi ở đây, tại trụ sở giáo trưởng. Chuyện là một người anh em Gnosis (cũng là một nhà truyền giáo) bỗng nảy ra ý định muốn đi thăng bằng trên dây. Anh trèo lên nóc trụ sở giáo trưởng, sau đó anh ta quyết định lộn người xuống để chui qua một cửa sổ (anh ta đã làm động tác pirouette – động tác xoay tròn trên đầu ngón chân hoặc gót chân – của người làm xiếc trên dây). Anh ta đã hết sức tin tưởng vào một viên gạch ở đó và đứng lên viên gạch (dưới đó là khu sân trong), và viên gạch, chà, đã vỡ ra, làm sao nó chịu được sức nặng của anh chàng. Anh ta đã bị rơi xuống dưới.

May mắn thay, anh ta đã không chết ngay lập tức bởi nếu anh ta chết thì đó sẽ là vấn đề cho tất cả mọi người. Anh ta còn gọi được hội chữ thập đỏ, khai báo đầy đủ với các cơ quan chức năng; anh ta kể về màn nhào lộn của mình, về việc viên gạch đã vỡ ra thế nào và anh ta đã rơi xuống ra sao. Thật là may mắn, xin cảm ơn Chúa! Nếu không, họ sẽ điều tra tất cả nhóm của thầy. Cuối cùng, cả nhóm đã thoát khỏi vấn đề một cách tốt đẹp. [Sau khi anh ấy chết thì] nhóm đã canh thức [để làm lễ hộ niệm] ngay trong một sảnh đường của viện. Cả nhóm nắm tay nhau làm thành một vòng để [cầu nguyện] giúp anh ta (giúp linh hồn đã lìa khỏi xác).

Tuy nhiên, bỗng dưng thì một điều bất thường đã xảy ra: một người chị em Gnosis ở đó bắt đầu run lên.

– Thầy nói: “Ồ, chuyện này đang thực sự trở nên nghiêm trọng”. Đột nhiên, mọi người nhận ra rằng linh hồn đã lìa xác và nhập vào bên trong cơ thể của người chị em Gnosis kia và linh hồn của người anh em đã khuất không muốn ra ngoài, anh ta nói với cả nhóm:

– “Ôi Samael!”, anh ta gọi thầy:

– “Cái chết, cái chết mới khủng khiếp làm sao! con đang ở trong tay của Proserpina”,

– Anh ta nói: “Nữ hoàng Coatlicue, nữ hoàng của địa ngục và cái chết! Samael, hãy giúp con!”

– Thầy nói với anh ta: “Này anh bạn, tại sao anh lại sợ chết? Anh không phải sợ cái chết, vì chết là điều tự nhiên.” Sau đó, anh ta bắt đầu niệm chú.

– Thầy bảo anh ta: “Anh đang trừ tà cho ai đó hả anh bạn? Điều đó không cần thiết. Anh đã rời khỏi cơ thể rồi, vì thế anh đừng sợ”.

– Anh ta nói: “Con muốn nhanh chóng trở lại trong một cơ thể mới!”

-“Được rồi, anh sẽ được trao một cơ thể mới, nhưng anh phải kiên nhẫn, chờ một chút. Đừng sợ”.

-Anh ta nói: “Con muốn thầy đưa con đến Ai Cập!”.

-Thầy nói với anh ấy: “Người anh em, thầy sẽ đưa anh đến Ai Cập”. Và chắc chắn, thầy đã cầu xin đức Cha nội tại của thầy để Ngài nhận đưa anh ta đến Ai Cập, và Ngài đã đưa anh ta đi.

Lúc anh ấy đến Ai Cập và quỳ gối trước tượng nhân sư của sa mạc, nhóm của thầy tranh thủ đánh thức người chị em Gnosis kia. Nhóm dội nước vào mặt cô ấy, đọc lời khấn nguyện cho cô, lay gọi cô, và rồi cô ấy dần tỉnh lại, người chị em bé nhỏ đã ổn và được giải thoát khỏi linh hồn kia. Mọi người mở nắp quan tài và đặt thanh kiếm lên đầu thi thể người quá cố, ra lệnh cho anh ta không được làm phiền, để cho mọi người yên. Sự rung động truyền qua sợi dây bạc, chạm đến linh hồn đã khuất kia và mọi thứ, từ đó thì không có vấn đề gì nảy sinh nữa.

Học trò: Và thầy có biết anh ta trở về trong cơ thể nào không ạ?

Thầy Samael Aun Weor: Anh ta vẫn chưa trở lại. Anh ta đang xin một cơ thể, nhưng Chúa biết anh ta sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, vì hóa ra chính anh ta đã đánh mất cơ thể của mình. Anh ta đã muốn chơi trò thăng bằng nhào lộn, anh ấy đã chơi và đó là hậu quả. Chuyện leo lên mái nhà, thả người xuống để chui qua cửa sổ vào phòng, và năm vạn trò tương tự.

Người ta nói với thầy rằng người anh em ấy luôn có thói quen đó: anh ta luôn là một kẻ nhào lộn, đúng vậy không? Cho đến cuối cùng anh ta phải bỏ mạng vì đã làm những “trò khỉ”, anh ta đã làm những trò “xiếc khỉ”. Đó là cả một vấn đề… Và bây giờ, các con ạ, thầy cần phải nói lời tạm biệt vì đã đến lúc phải nghỉ ngơi. Mấy giờ rồi nhỉ?

Học trò: Dạ 11h25 phút tối thưa thầy.

Thầy Samael Aun Weor: Phải, có cô kia đang bắt đầu chìm vào giấc ngủ ngọt ngào rồi đó.


Leave a Reply