Chiếc chìa khoá của Chủ thể, Đối tượng, Địa điểm

Bài giảng của thầy Samael Aun Weor

Tiêu đề bản gốc: Clave de SOL

Không còn nghi ngờ gì nữa, điều quan trọng nhất trong cuộc sống là sự khai ngộ nội tâm của Bản thể. Thầy đã từng hỏi Đức mẹ Kundalini của thầy rằng: “Tại sao con đường dẫn đến phục sinh lại dài như vậy?”

Người trả lời: “Không phải con đường quá dài, mà là việc mài giũa viên đá triết học là một công việc gian khổ: ta phải đục đẽo, phải chạm khắc nó. Viên đá thô phải được tạo thành một hình khối hoàn hảo.” [1]

[1] Hình khối hoàn hảo – hãy đọc thêm về khối đá lập phương ở bài viết này.

Phương châm của chúng ta là Thelema, tức là ý chí. Ta hãy bắt đầu bằng việc làm thức tỉnh tâm thức. Rõ ràng là tất cả mọi người đang ngủ mê, và họ cần tỉnh giấc để nhìn thấy con đường. Điều cần thiết là phải thức tỉnh ngay tại đây và ngay lúc này. Thật không may, mọi người vẫn ngủ mơ. Điều này có vẻ khó tin nhưng đó là sự thật.

Chúng ta đi trên đường với tâm thức đang ngủ mê. Chúng ta ở nhà, ở nơi làm việc, trong phân xưởng, trong văn phòng, v.v. cũng với tâm thức còn ngủ say. Chúng ta lái xe đến công sở trong khi tâm thức chìm sâu vào giấc ngủ mê.

Người ta sinh ra, lớn lên, sinh con đẻ cái, rồi già và chết đi với tâm thức ngủ say và họ không bao giờ biết mình đến từ đâu hay mình tồn tại với mục đích gì; điều tệ nhất là tất cả mọi người đều nghĩ họ đang thức tỉnh.

Ví dụ, nhiều người bận rộn với việc tìm hiểu nhiều thứ về huyền học, nhưng họ không bao giờ bận tâm đến việc đánh thức tâm thức. Nếu người ta có ý định thức tỉnh ngay tại đây và ngay bây giờ, họ có thể ngay lập tức hiểu được mọi điều mà trước đó là bí ẩn đối với họ; và đó là lý do chủ nghĩa hoài nghi tồn tại, bởi vì kẻ hoài nghi là kẻ vô minh. Sự vô minh đến từ tâm thức ngủ say.

Thật vậy, nhân danh sự thật, thầy phải nói với các bạn rằng có sự hoài nghi bởi vì có vô minh. Ngày mà tâm thức của con người tỉnh dậy và không còn vô minh nữa, thì sự hoài nghi sẽ biến mất, bởi vì vô minh đồng nghĩa với hoài nghi và ngược lại.

Chắc chắn là giáo lý Gnosis của chúng ta không tồn tại để thuyết phục những kẻ hoài nghi, bởi vì nếu hôm nay ta thuyết phục một trăm người hoài nghi thì ngày mai mười nghìn người khác sẽ xuất hiện, và nếu chúng ta thuyết phục mười nghìn người đó thì hàng trăm nghìn người khác sẽ xuất hiện, và như vậy công việc đó sẽ không bao giờ hết.

Phương pháp để đạt đến sự khai ngộ nội tâm của Bản thể bao gồm “rèn luyện có ý thức” và “tự nguyện chịu đau khổ”, nhưng ta cần có tính liên tục của mục đích trong ba yếu tố của cuộc chuyển hóa tâm thức. Để tâm thức được thức tỉnh, ta cần phải chết đi trong từng giây từng khắc.

Với một người ngủ mê, chỉ cần có một ly rượu trước mặt là họ sẽ say xỉn. Một người ngủ mê mà gặp một người khác giới thì họ sẽ tà dâm. Kẻ ngủ mê đồng nhất bản thân với mọi thứ xung quanh và quên đi chính mình.

Lúc này, thầy chợt nhớ đến trường hợp bất thường của Piotr Demianovich Ouspensky. Trong khi dạo bước trên đường phố ở Sankt-Peterburg, ông đã hạ quyết tâm không được quên bản thân mình cho dù chỉ trong một khoảnh khắc. Trong từng khoảnh khắc, ông ấy đã luôn nhớ về chính mình, ông nói rằng thậm chí mình còn nhận thức được khía cạnh tâm linh trong mọi vật, đến mức ông cảm thấy mình đang chuyển hóa và sự minh mẫn tâm linh tăng dần lên, v.v. Thế nhưng một chuyện lạ lùng đã xảy ra: đột nhiên ông cảm thấy cần ghé vào một hiệu thuốc lá để mua xì-gà. Và dĩ nhiên, sau khi được cửa hàng phục vụ và bán xì-gà, ông ấy đã bước ra ngoài, lặng lẽ hút xì-gà trong khi bước dọc theo con phố. Và như thế ông đã dạo bước qua nhiều khu của Sankt-Peterburg, mải nhớ về nhiều thứ, bận rộn với nhiều vấn đề lý trí, v.v.; nói cách khác, ông đã bị chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. [2]

[2] P. D. Ouspensky kể chuyện này ở chương bảy của sách Hành trình tìm kiếm điều diệu kỳ.

Một tiếng rưỡi sau ông đã về đến nhà. Đột nhiên ông nhìn kỹ căn phòng của mình, phòng ngủ, phòng khách, bàn làm việc, v.v. và ông nhớ ra rằng mình đã rơi vào giấc ngủ. Ông đã dạo bước qua nhiều nơi với tâm thức đã tỉnh thức, nhưng khi bước vào tiệm thuốc lá thì ý định giữ cho mình luôn tỉnh thức ấy đã bị đánh tan thành tro bụi. Ông ấy đã hối hận về việc này. Từ cửa hàng thuốc lá, ông đã mất một tiếng rưỡi để về đến nhà, và trong suốt thời gian đó ông đã đi qua các con phố với tâm thức hoàn toàn ngủ say.

P. D. Ouspensky là tác giả của nhiều sách huyền học và là học trò của Gurdjieff

Bạn đã thấy việc duy trì tâm thức tỉnh thức là khó khăn như thế nào, luôn giữ nó tỉnh thức trong từng giây, từng phút, từng khoảnh khắc. Tuy nhiên, nếu một người thật sự mong muốn thức tỉnh thì đây là việc đầu tiên họ phải làm: họ không được quên đi bản thân mình dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Cho dù ta đi đâu, trong một căn phòng, đi bộ hay lái xe trên đường phố, thăm thú nhiều chỗ vào ban ngày hay ban đêm; cho dù ta ở đâu, ở cơ quan hay trong phân xưởng, bất kì chỗ nào, ta phải luôn tự nhắc nhở nhớ về chính mình. Khi nhìn thấy bất kì món đồ đẹp đẽ nào, hay ở nơi trưng bày những đồ vật rất đẹp, những món trang sức quý hiếm, v.v. ta không được đồng nhất bản thân với bất cứ thứ gì mình thích hoặc bị quyến rũ.


1. Chủ thể

Ta cần phải luôn nhớ đến bản thân, không những chỉ về mặt thể chất, mà còn phải theo dõi những suy nghĩ, cảm xúc, tình cảm, suy luận, mong muốn, sợ hãi, khát khao, v.v. và nhiều thứ khác tương tự như thế.

2. Đối tượng

Anh chị em thân mến, khía cạnh thứ hai này rất thú vị đối với thầy, đó là việc không đồng nhất mình với mọi thứ như chúng ta đã nói. Nếu các bạn nhìn thấy một đồ vật đẹp đẽ, một bộ quần áo trưng bày trong cửa kính, một cuộc triển lãm hay trưng bày bất cứ thứ gì như một chiếc xe hơi rất đẹp hoặc những đôi giày chưa từng thấy chẳng hạn, hoặc một động vật lạ, một con voi bay hay một con lạc đà xuất hiện ở giữa phòng khách, v.v.; điều quan trọng nhất là ta phải tỉnh táo và không đồng nhất mình với bất kì thứ gì, phải biết phân biệt giữa điều bình thường và điều bất thường; bởi thế, việc đầu tiên ta phải làm là suy ngẫm.

Chúng ta không được đồng nhất mình với đối tượng, sự vật hay sinh vật mà ta đang nhìn thấy bởi vì nếu ta đồng nhất với những gì mình nhìn thấy, đồng nhất với những gì hiển hiện trước mắt mình, thì ta sẽ bị mê hoặc. Nói cách khác, từ trạng thái đồng nhất người ta chuyển sang bị mê hoặc. Và như thế, người ta bị quyến rũ, bị kinh ngạc, bị đồng nhất, quên mất bản thân mình, và rồi tâm thức họ chìm vào giấc ngủ say.

Anh chị em thân mến, với lối hành xử sai lầm khi mà ta cứ để cho bản thân bị mê hoặc một cách ngu ngốc, thì thứ duy nhất ta có được là tâm thức ngủ say mà thôi. Điều này là rất rất rất nghiêm trọng.

3. Địa điểm

Ngay lúc này thầy nhớ đến một trường hợp lạ lùng từ nhiều năm về trước, khi thầy đang ở các nước Nam Mỹ, đang du hành, bởi vì thầy luôn di chuyển từ nước này sang nước khác. Vào một đêm nọ, thầy đi bộ qua một khu vườn, rồi đến một căn phòng. Thầy đã đi qua căn phòng đó và cuối cùng tiến vào văn phòng của một vị luật sư. Ở đó thầy thấy một người phụ nữ đã có tuổi, tóc hơi bạc, rất nhã nhặn, bà ấy đang ngồi sau một cái bàn và rồi bà đứng dậy tiếp đón thầy.

Bất chợt, thầy nhận thấy có hai con bướm bằng thủy tinh trên bàn làm việc; chà, nhìn thấy hai con bướm thì chẳng có gì lạ, đúng không? Nhưng có một điều thú vị là hai con bướm sống: chúng vỗ cánh và cử động cái đầu cùng những cái chân nhỏ xíu. Điều này thật kỳ lạ đúng không? Đó là một điều bất thường và kỳ lạ, một đôi bướm sống, bằng thủy tinh. Chuyện đó quả là không bình thường, rõ ràng nó không tự nhiên, anh chị em ạ, việc đó rất hiếm. Bướm thủy tinh sống, đó là một trường hợp mà ta phải vô cùng cẩn thận.

… có hai con bướm bằng thủy tinh trên bàn làm việc.

Các bạn có biết thầy đã làm gì không? Thầy đã không đồng nhất mình với đôi bướm đó, thầy chỉ suy ngẫm, thầy tự hỏi: “Làm sao trên đời này lại có những con bướm với cánh thủy tinh, thân thủy tinh, chân thủy tinh, đầu thủy tinh, mà chúng lại thở và có sự sống như bướm tự nhiên vậy?”.

Thầy đã suy ngẫm như thế đấy, anh chị em thân mến. Sẽ ra sao nếu như thầy đã đồng nhất mình với đôi bướm đó mà không phân tích chút gì, không ngẫm nghĩ gì về đôi bướm thủy tinh đó? Sẽ ra sao nếu thầy đã bị chúng mê hoặc, bị quyến rũ, và rơi vào vô thức? Thế thì thật là ngu ngốc đúng không?

Nhưng thầy đã suy ngẫm, thầy tự hỏi: “Không, chuyện này thật lạ, rất kì lạ, không thể nào có loại sinh vật như thế trong thế giới vật chất được. Không không không! Điều này không bình thường. Có điều đáng nghi ngờ ở đây, có gì đó bất thường. Loại hiện tượng này, như ta biết, không tồn tại trong thế giới ba chiều, nó chỉ có thể xảy ra trong cõi cảm xúc – trừ phi ta đang ở trong cõi cảm xúc. Lẽ nào ta đang ở trong cõi cảm xúc chăng?”

Thế là thầy tự hỏi có phải thầy đang nằm mơ, phải chăng thầy đã bỏ lại cơ thể vật chất của mình ở đâu đó rồi? Chà, chuyện này rất kì lạ, và để hết nghi ngờ thì thầy sẽ lại nhảy lên một bước nhỏ với ý định bay lơ lửng lên, để xem liệu có phải mình đang ở trong cõi cảm xúc hay không. Thầy đã tự nhủ như vậy đấy anh chị em ạ, thầy tự tin nói với mọi người rằng thầy đã làm như vậy. Tất nhiên đây là cách duy nhất phải làm đúng không? Tuy nhiên, thầy cảm thấy ngại nếu phải nhảy lên ngay trước mặt người phụ nữ kia. Thế rồi thầy tự nhủ, bà ấy có thể sẽ tưởng là thầy bị điên khi nhảy nhót ngay trong văn phòng của bà ấy. Mặc dù mọi thứ trông rất bình thường, một cái bàn giấy như bao cái bàn khác, cái ghế mà người phụ nữ đang ngồi là một cái ghế xoay, và giờ thầy nhớ ra có hai cái chân đèn trong phòng, một cái bên phải và một cái bên trái, trông chúng như bằng vàng ròng vậy.

Thầy nhớ chuyện này rất chính xác, anh chị em thân mến, mặc dù nó đã xảy ra lâu lắm rồi. Thầy nhớ rằng mấy cái chân đèn có bảy nhánh; chà, lúc đó thầy còn rất trẻ. Nói đến đây thầy hoàn toàn tự tin rằng thầy không thấy có gì lạ trong văn phòng đó, tất cả đều bình thường, nhưng khi thầy nhìn vào đôi bướm, đó là điều duy nhất thực sự kì lạ. Đối với những thứ còn lại, thầy tự nhủ: “Người phụ nữ này không có gì lạ, bà ấy bình thường như bao người phụ nữ khác trên đời. Nhưng hai con bướm này lại làm ta tò mò, việc chúng đang sống là một điều hết sức lạ lùng.”

Dù sao, thầy đã quyết định ra khỏi căn phòng để làm một bước nhảy nhỏ, các bạn hiểu không? Dĩ nhiên, thầy phải viện cớ với người phụ nữ kia; thầy đã xin phép bà ấy, nói rằng thầy cần ra khỏi phòng một lúc, và thầy đã đi ra.

Khi đã ở bên ngoài hành lang và chắc chắn rằng không có ai đang nhìn mình, thầy đã làm một cú nhảy để bay lơ lửng lên. Để thầy nói các bạn nghe chuyện tiếp theo, thành thật mà nói thầy đã ngay lập tức bay lơ lửng trong không trung. Tất nhiên thầy cảm thấy khoan khoái, anh chị em ạ, rất khoan khoái. Rồi thầy tự nhủ: “Ta đang ở trong cơ thể cảm xúc, không còn nghi ngờ gì nữa.” Thầy đã nhớ ra là trước đó vài tiếng thầy đã bỏ lại cơ thể vật chất của mình ngủ say trên giường, và bằng cách di chuyển trong cõi cảm xúc thầy đã đến được văn phòng đó.

Thế rồi thầy quay vào trong văn phòng, lại ngồi xuống trước mặt người phụ nữ và nói với bà ấy một cách hết sức tôn trọng, thầy nói: “Thưa bà, bà nhìn này, cả hai chúng ta đang ở trong cơ thể cảm xúc.”

Bà ấy ngạc nhiên, đôi mắt như người mộng du hầu như không nhìn vào thầy. Bà ấy không hiểu thầy, bà ấy không hình dung được điều thầy nói. Tuy thế thầy vẫn muốn làm rõ một chút, thầy nói với bà ấy: “Thưa bà, bà hãy nhớ lại vài giờ trước bà đã đi ngủ rồi, thế nên đừng lấy làm lạ với những gì tôi đang nói đây. Cơ thể vật chất của bà đang ngủ trên giường, còn bà đang ở đây nói chuyện với tôi trong cơ thể cảm xúc.”

Nhưng rõ ràng bà ấy không hiểu, bà ta đang ngủ say, ý thức của bà cũng ngủ say. Người phụ nữ tội nghiệp này chưa bao giờ chuyên chú vào công việc đánh thức tâm thức. Vì thế, khi thầy thấy rằng mọi thứ đều vô ích, cho dù có bắn đại bác thì cũng không đánh thức được người phụ nữ ấy, thẳng thắn mà nói anh chị em ạ, thầy đã quyết định cáo lỗi và rời đi.

Vâng, như một chuyện lạ lùng, thầy muốn kể với các bạn là nhiều năm sau đó, chừng 30 năm hoặc hơn, thầy đã phải đến Taxco, Guerrero, ở Mexico. Taxco là một thị trấn rất đẹp nằm trên sườn đồi và được xây dựng theo kiểu kiến trúc thuộc địa. Các đường phố ở đó được rải sỏi như dưới thời thuộc địa, và thị trấn đó thực sự rất giàu có, có nhiều mỏ bạc và có nhiều đồ vật, đồ trang sức bằng bạc rất đẹp được bày bán.

Thầy phải đến nơi đó vì ở đó có người đang dùng một vài phương thuốc của thầy, vì người đó muốn được chữa trị và muốn thầy giúp họ trong quá trình chữa bệnh; đó là một bệnh nhân khốn khổ đang bị bệnh nặng.

Rồi thầy đến một ngôi nhà, băng qua khu vườn đến phòng khách mà thầy ngay lập tức nhận ra. Một người phụ nữ đang ở đó, thầy nhìn bà ấy và nhận ra đó chính là người mà thầy đã gặp nhiều năm về trước trong cõi cảm xúc, người đã ngồi sau bàn làm việc, nhưng lần này bà ấy ở trong phòng khách.

Bà ấy mời thầy đi tiếp và thầy thấy văn phòng luật sư nói trên, nơi thầy đã đến trong cõi cảm xúc từ nhiều năm trước. Lúc này, đằng sau bàn làm việc không phải người phụ nữ kia nữa mà là chồng bà, một người đàn ông trí thức, chuyên tâm theo nghề luật, mặc dù không có bằng luật sư. Ở một số nơi người ta gọi đó là “luật sư con”, mà gọi sao cũng được. Chuyện là ông ta đang ngồi đó, trong văn phòng thầy vừa kể. Ông ấy đứng lên chào đón thầy và rồi mời thầy ngồi đối diện ông trước bàn làm việc. Thế là thầy đã nhận ra ngay cả văn phòng cùng với người phụ nữ ấy.

Sau đó, tình cờ thầy thấy người đàn ông đó có chút thích thú với những nghiên cứu về tâm linh, nên thầy và ông ta đã nói chuyện và bàn luận một lát về những chủ đề đó, ông ta thích mọi thứ liên quan đến huyền học. Thế rồi ông ấy đã có chút ngạc nhiên khi nghe thầy nói:

“Thưa ngài, lúc trước tôi đã từng đến đây. Tôi đã thoát khỏi cơ thể vật chất, tôi đã ở trong cơ thể cảm xúc của mình, và ông cũng biết rằng người ta có thể di chuyển và đi lại từ nơi này đến nơi khác.” Ông ấy đã có chút hiểu biết về những điều này, nên lời thầy nói không có gì lạ đối với ông.

Rồi thầy nói: “Ông nhìn xem, trên bàn này vốn có hai con bướm thủy tinh. Chuyện gì đã xảy ra vậy, đôi bướm đó đâu rồi?”

Thế là ông ta nhanh chóng trả lời: “Đôi bướm ở đây, ngay đây thôi, ông nhìn xem.” Ông ấy nhấc mấy tờ báo trên bàn làm việc lên, và quả là chúng đang nằm ở đó, đôi bướm thủy tinh tuyệt đẹp.

Chắc hẳn ông ấy rất ngạc nhiên khi thầy biết về những con bướm đó. Sau đó thầy nói với ông ấy: “Nhưng còn thiếu một cái gì đó. Tôi đã nhìn thấy hai cái chân nến gồm bảy nhánh, nhưng ở đây chỉ có một cái. Cái còn lại đâu rồi, chuyện gì đã xảy ra với nó vậy?”

Người đàn ông ở văn phòng đó đã trả lời thầy: “Cái kia đây, ông xem này.”

Ông ta lật mấy tờ giấy và tờ báo ở trên bàn ra rồi cho thầy xem những chân nến còn lại, phải, điều này càng như khẳng định thêm lời thầy nói. Tất nhiên, ông ấy đã rất sửng sốt.

Thế rồi thầy nói: “ông biết đấy, tôi đã gặp vợ ông rồi, nhưng lần trước khi tôi đến đây thì bà ấy ngồi sau bàn làm việc.”

Chà, ông ấy thực sự kinh ngạc.

Vào bữa tối, thầy và người đàn ông đó ngồi quanh một chiếc bàn tròn, và rồi một điều thực sự khác thường đã xảy ra: trước mặt chồng mình, người phụ nữ kia đã nói với thầy: “Tôi đã từng gặp ông trước đây rất lâu rồi, tôi không biết chính xác ở đâu… nhưng tôi đã từng gặp ông ở đâu đó. Dù sao chăng nữa, đối với tôi ông không phải một người xa lạ.”

Ngay lúc đó thì thầy đã nói với người đàn ông đó rằng: “Ông thấy chưa? Ông đã tâm phục khẩu phục chưa?”

Úi chà, sự kinh ngạc của ông ấy đã lên đến đỉnh điểm. Thật không may, và điều này rất nghiêm trọng anh chị em ạ, ông ấy đã bị giáo phái của mình trói chặt, một giáo phái kiểu La Mã, [3] đến mức ông đã không bước vào con đường tu tập vì vấn đề phân biệt giáo phái. Ôi, nếu không vì thế thì ông ấy đã đến với con đường tu tập rồi, bởi vì thầy đã chỉ ra cho ông ấy những bằng chứng phi thường, những bằng chứng mà đối với ông rất mạnh mẽ và đáng tin bởi vì ông ấy đã rất kinh ngạc, đúng không? Thật không may, tôn giáo của ông ấy không cho phép, nó làm ông bối rối và bị vướng trong những thứ giáo điều đó, v.v. Đã nhiều năm trôi qua, thế nhưng thầy vẫn không thể bỏ quên được câu chuyện này và phải kể lại cho các bạn.

[3] Giáo phái kiểu La Mã – đây chính là Công giáo.

Vì vậy, thầy khuyên các bạn nên phân chia sự chú ý thành ba phần:

1. Chủ thể

Đó là chính mình. Đừng quên đi bản thân mình trong bất kỳ giây phút nào.

2. Đối tượng

Quan sát tất cả mọi thứ, chẳng hạn như trường hợp về những con bướm mà thầy đã kể cho các bạn. Giả sử ngay lúc này đây khi bạn đang đọc cuốn sách này, một người đã chết từ lâu tự dưng đến và nói chuyện với bạn. Liệu bạn có thể ngây thơ hay lơ đãng đến mức không tự hỏi bản thân mình rằng: “Cái gì đây? Có phải mình đang ở trong cõi cảm xúc hay không?”.

Liệu bạn có sơ suất đến mức không thử nhảy lên một chút không? Vậy thì, đừng quên rằng bất kì chi tiết nào, dù tầm thường đến đâu, cũng phải cho ta suy ngẫm. Ta phải nghiên cứu mọi thứ một cách cẩn thận và phải tự hỏi mình: “Tại sao tôi đang ở đây?”

3. Địa điểm

Ta không nên sống trong vô thức. Khi đến chỗ này chỗ kia, ta phải quan sát thật kỹ, thật cẩn thận, và tự hỏi: “Tại sao mình lại ở nơi này?”

Và nhân tiện: hỡi độc giả, người đang đọc cuốn sách này, hãy nói cho thầy biết, bạn đã tự hỏi mình tại sao bạn lại đang ở đây, nơi mà bạn đang đọc cuốn sách này chưa? Bạn đã bỏ công sức ra để xem xét vị trí của mình, trần nhà, tường nhà, hoặc không gian xung quanh bạn chưa? Bạn đã nhìn xuống sàn nhà hoặc chỗ bạn đang ở, phía trên, dưới, hai bên, phía sau hay phía trước của bạn hay chưa?

Bạn đã nhìn chưa, đã nhìn vào những bức tường và nhìn xung quanh để tự hỏi “mình đang ở đâu” chưa? Và nếu bạn chưa làm như vậy thì tại sao bây giờ không thử làm xem? Bạn có đang đọc cuốn sách này một cách vô thức không? Rõ ràng là ta không bao giờ nên sống trong vô thức, dù ở đâu đi chăng nữa, trong nhà, ngoài đường, trong đền chùa hay trong xe taxi, trên biển hay trên máy bay, v.v. Dù ở đâu, bất cứ nơi đâu và như thế nào, điều đầu tiên mà người ta phải tự hỏi bản thân là: “Tại sao tôi đang ở nơi này?”

Hãy nhìn chi tiết mọi thứ xung quanh bạn, trần nhà, tường, sàn nhà. Sự quan sát này không chỉ ở công viên, ngôi nhà hay một nơi nào đó xa lạ, mà ta còn phải quan sát chính căn nhà của mình như thế hàng ngày mỗi lần ta bước vào trong nhà. Hãy quan sát ngôi nhà của mình như vậy mọi lúc, như thể đó là một cái gì mới lạ. Bạn cũng phải tự hỏi: “Tại sao tôi đang ở trong ngôi nhà này? Ngôi nhà mới lạ làm sao”. Và sau đó hãy nhìn lên trần nhà, tường nhà, sàn nhà và trong sân, v.v. nhìn thật chi tiết để tự hỏi mình: “Tại sao tôi ở chỗ này? Có khi nào tôi đang ở trong cõi cảm xúc không?”

Rồi hãy thử nhảy lên một bước dài với ý định bay lơ lửng lên không trung. Nếu bạn không bay lên được nhưng vẫn cảm thấy rằng có thể mình đang ở trong cơ thể cảm xúc, thì hãy đứng lên ghế hoặc một chiếc bàn không quá cao, một bệ ngồi, một cái tủ hoặc cái gì đó tương tự, và nhảy một bước nhỏ lên để xem mình có lơ lửng lên không. Bởi vì có những lúc người ta thử nhảy nhưng lại không lơ lửng, nên tốt nhất là ta hãy leo lên một cái gì đó cho phép mình nhảy được và thử nghiệm xem nếu mình nhảy vào không trung với ý định lơ lửng lên thì có lơ lửng lên được hay không. Rõ ràng là nếu đang ở trong cõi cảm xúc thì ta sẽ lơ lửng trong không trung, còn nếu không thì ta sẽ rơi xuống đất.

Đừng quên chia sự chú ý thành ba phần: chủ thể – đối tượng – địa điểm.

Nếu một người đã quen với việc luôn sống với sự chú ý phân chia thành ba phần: chủ thể, đối tượng và địa điểm, đã quen làm như vậy hàng ngày, trong từng giây từng khắc, thì thói quen đó sẽ được khắc sâu trong ý thức. Như thế, ban đêm khi cơ thể vật chất ngủ say, thì họ vẫn tiếp tục bài thực hành giống y như khi cơ thể vật chất đang hoạt động, và kết quả là tâm thức được thức tỉnh. [4]

[4] Dịch giả: trạng thái phân chia sự chú ý này không đòi hỏi chúng ta phải sử dụng ngôn tử để chỉ ra chủ thể, địa điểm và đối tượng cho bản thân. Mục tiêu của bài tập này là để tạo ra một trạng thái tâm thức liên tục, trong đó chúng ta không phớt lờ sự hiện diện của bản thân khi đang tập trung vào đối tượng. Như thế, chúng ta phải tìm cách để ý thức về chủ thể, địa điểm và đối tượng cùng một lúc. Việc này phải được thực hiện một cách tự nhiên để chúng ta có thể tiếp tục tập luyện liên tục trong lúc làm việc, trong lúc nói chuyện, trong lúc lái xe, v.v. Điều quan trọng là tính liên tục của bài tập. Nếu chúng ta chỉ thỉnh thoảng dừng lại để kiểm tra chủ thể, đối tượng, địa điểm, rồi quay lại trạng thái ngủ mê như trước thì chúng ta chưa đạt được mục tiêu của bài tập này.

Bạn biết rằng nhiều khi vào ban đêm trong giấc mơ bạn làm giống y những điều mà bạn đã quen làm vào ban ngày. Ví dụ, ban ngày nhiều người làm việc trong nhà máy, hay bán hàng rong, trong văn phòng, và vào ban đêm trong giấc mơ họ cũng thấy mình làm việc, làm chính xác những công việc mà họ làm ban ngày, họ mơ thấy họ ở nơi làm việc, trong nhà máy, đang bán hàng, hay trong văn phòng, v.v. Rõ ràng là ban ngày người ta làm việc gì thì ban đêm họ cũng làm việc ấy, tức là ban đêm họ sẽ mơ thấy đúng việc ấy.

Thế nên đây là vấn đề về việc phải thực hành liên tục vào ban ngày, mọi giờ, mọi lúc, mọi giây, để có thể thực hiện việc đó vào ban đêm và từ đó thức tỉnh tâm thức.

Rõ ràng là khi cơ thể vật chất của một người đang ngủ, thì Phật tính, hay tâm thức, đã rời xa cơ thể vật chất; và tương tự khi Phật tính thoát khỏi cơ thể vật chất thì nó hoạt động trong cõi cảm xúc, và nó lặp lại cùng một thứ mà nó đã làm vào ban ngày. Bạn sẽ tự động thức tỉnh, bởi vì việc thực hành bài tập này sẽ khuấy động tâm thức của bạn và giữ cho nó tỉnh thức.

Khi đã thức tỉnh trong cõi cảm xúc thì người ta có thể cầu khẩn các bậc thầy, ví dụ như kêu gọi Thiên thần Anael, hoặc Adonai, người con của ánh sáng và niềm vui, hoặc bậc thầy Khut Humi, để họ đến hướng dẫn bạn, chỉ dạy bạn, v.v. anh chị em thân mến ạ. Ta có thể kêu gọi bất kỳ bậc thầy nào khác, như Morya, Bá tước Saint Germán, v.v. Hơn nữa, những người nào cầu khẩn thầy [Samael Aun Weor] có thể chắc chắn rằng thầy sẽ trả lời tiếng gọi của họ, họ có thể chắc chắn về điều đó.

Vì vậy, thầy mang đến cho các bạn phương pháp để trực tiếp tiếp nhận những lời dạy, và nếu bạn muốn nhớ lại tiền kiếp thì hãy cầu khẩn các vị thầy của Bạch hội quán, Kuthumi, Hilarion, Morya, v.v. và thỉnh cầu họ rủ lòng thương để giúp bạn nhớ lại những kiếp trước của mình, khiến bạn sống lại tiền kiếp. Bạn có thể chắc chắn rằng các vị thầy sẽ đáp lại lời thỉnh cầu của bạn.

Phương pháp thầy đưa ra ở đây là để các bạn có thể nhận được kiến thức trực tiếp. Bạn cũng có thể du hành đến miền Đông Tây Tạng, xuống đáy đại dương, hay thậm chí đến các hành tinh khác nếu bạn muốn.

Bởi đây là cách tiếp nhận kiến thức trực tiếp nên thầy nói với các bạn rằng:

Tỉnh dậy đi, anh chị em thân mến, hãy thức tỉnh, thức tỉnh, đừng tiếp tục sống cuộc sống của kẻ vô thức, của người ngủ mê. Như thế quả thật rất đáng buồn, anh chị em ạ. Hãy nhìn xem những kẻ ngủ mê, nhìn xem họ đi trong cõi cảm xúc một cách vô thức như thế nào, và cả sau khi chết họ vẫn ngủ mê, vô thức, mơ những điều vô nghĩa. Họ sinh ra mà không biết mình sinh giờ nào, chết đi mà không biết mình chết giờ nào. Thầy không muốn các bạn tiếp tục như thế nữa, trong sự vô thức khủng khiếp đó. Thầy muốn các bạn thức tỉnh.


Leave a Reply